Cuốn nhật ký chứa đựng nỗi niềm thầm kín của một mảnh tình đơn phương
Elio, một chàng trai 17 tuổi đã đem lòng yêu mến người khách trọ sẽ chỉ sống cùng gia đình mình trong vài tuần ngắn ngủi. Dù rằng biết trước đoạn tình cảm ấy chẳng có kết thúc đẹp, vậy nhưng cậu không thể ngăn bản thân thôi yêu mến và hướng về người ấy. Đối với cậu, Oliver không chỉ là một người thông minh, cuốn hút, lịch lãm và tử tế nhưng vừa đủ để không khiến người ta ảo tưởng mà anh còn khiến cậu thành thật với chính mình. “Anh là sự trở về nhà của tôi. Khi tôi ở bên anh và chúng tôi hoà thuận với nhau, tôi chẳng cần thêm gì nữa. Anh làm tôi thích con người tôi là, con người tôi trở thành khi anh bên tôi, Oliver”. Chàng trai nhạy cảm và trông có vẻ cô đơn, lạc lõng ấy cuối cùng cũng tìm được bến bờ khi được ở bên tình yêu của mình.
Những ai đã biết yêu là gì, khi đọc cuốn truyện này sẽ thấy hình bóng của mình trong đó. ĐBạn đừng nhìn mác tiểu thuyết lãng mạn mà nghĩ Call me by your name là sến sẩm, phóng đại bởi từng cảm xúc, nỗi lo lắng, trằn trọc của Elio chính là bức tranh sống động nhất miêu tả một người khi yêu. Tình yêu với nhiều người có thể êm đềm và thân thuộc như hơi thở, nhưng nó cũng có thể mãnh liệt và tàn bạo như những cơn sóng dữ. Hoặc ít nhất, bởi tôi đã từng đi qua những cảm xúc cuồng nhiệt ấy nên tôi đồng cảm với Elio vô cùng.
“Nhưng điều tôi đã nói với chiếc gối của anh cho tôi biết rằng ít ra trong một khoảnh khắc, tôi đã tập dượt cái sự thật, đưa nó ra khỏi miền thinh lặng, rằng tôi thực ra đã thích nói nó ra, và nếu anh tình cờ đi ngang ngay khoảnh khắc tôi lẩm nhẩm những điều tôi sẽ không bao giờ dám nói với chính mình trong gương, tôi sẽ chẳng bận tâm, sẽ chẳng phiền – cho anh biết, cho anh thấy, cho anh phán xét luôn nếu anh muốn – chỉ cần đừng nói với ai – ngay cả khi anh là cả thế giới đối với em ngay lúc này, ngay cả khi trong mắt anh là một thế giới kinh sợ, đầy khinh miệt. Cái ánh nhìn sắt đá ấy của anh, Oliver, em thà chết còn hơn nhận lấy nó một khi em đã thổ lộ với anh.”
Những đoạn văn dài miêu tả cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật, sử dụng hàng loại những động từ, tính từ mạnh cùng cấu trúc câu phức tạp và hình ảnh liên tưởng phong phú đã tạo nên những trường xúc cảm mãnh liệt và gây ấn tượng mạnh mẽ.
Những ai đã biết yêu là gì, khi đọc cuốn truyện này sẽ thấy hình bóng của mình trong đó. ĐBạn đừng nhìn mác tiểu thuyết lãng mạn mà nghĩ Call me by your name là sến sẩm, phóng đại bởi từng cảm xúc, nỗi lo lắng, trằn trọc của Elio chính là bức tranh sống động nhất miêu tả một người khi yêu. Tình yêu với nhiều người có thể êm đềm và thân thuộc như hơi thở, nhưng nó cũng có thể mãnh liệt và tàn bạo như những cơn sóng dữ. Hoặc ít nhất, bởi tôi đã từng đi qua những cảm xúc cuồng nhiệt ấy nên tôi đồng cảm với Elio vô cùng.
“Nhưng điều tôi đã nói với chiếc gối của anh cho tôi biết rằng ít ra trong một khoảnh khắc, tôi đã tập dượt cái sự thật, đưa nó ra khỏi miền thinh lặng, rằng tôi thực ra đã thích nói nó ra, và nếu anh tình cờ đi ngang ngay khoảnh khắc tôi lẩm nhẩm những điều tôi sẽ không bao giờ dám nói với chính mình trong gương, tôi sẽ chẳng bận tâm, sẽ chẳng phiền – cho anh biết, cho anh thấy, cho anh phán xét luôn nếu anh muốn – chỉ cần đừng nói với ai – ngay cả khi anh là cả thế giới đối với em ngay lúc này, ngay cả khi trong mắt anh là một thế giới kinh sợ, đầy khinh miệt. Cái ánh nhìn sắt đá ấy của anh, Oliver, em thà chết còn hơn nhận lấy nó một khi em đã thổ lộ với anh.”
Những đoạn văn dài miêu tả cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật, sử dụng hàng loại những động từ, tính từ mạnh cùng cấu trúc câu phức tạp và hình ảnh liên tưởng phong phú đã tạo nên những trường xúc cảm mãnh liệt và gây ấn tượng mạnh mẽ.
Một mùa hè nước Ý rực rỡ và mê đắm lòng người
Nếu phim ảnh khiến vùng duyên hải Riviera nước Ý những năm 90 thế kỷ XX hiện lên đầy thơ mộng với nắng vàng, thảm thực vật phong phú cùng kiến trúc cổ kính đậm chất Roma, thì truyện lại tập trung khắc hoạ con người nơi đây. Họ phóng khoáng, cực kỳ quan tâm đến đời sống tinh thần và sức khoẻ.
Trong truyện, không khó để bắt gặp những đoạn gia đình Elio đón tiếp những người khách từ phương xa. Họ gặp gỡ, dùng bữa cũng nhau, trò chuyện đến khuya, đủ kiểu người đến từ đủ nơi chốn. Cha mẹ Elio là những người có học thức, văn minh và tiên tiến. Họ yêu thương con cái và hiếu khách. Trong những năm tháng đó, các hoạt động trong ngày của họ chỉ xoanh quanh việc ăn những bữa ăn đơn giản từ nguyên liệu sẵn có, đọc sách, nghiên cứu viết lách, vào thị trấn lấy sách hay bản dịch, gặp người này người kia, chơi thể thao, làm vườn, trò chuyện tán gẫu. Đó là một lối sống dường như thật xa lạ so với khoảng bốn thập niên về sau khi thời đại công nghệ lên ngôi. Khi đọc Call me by your name, tôi như rời xa khỏi những xô bồ náo nhiệt mà chìm trong một khung cảnh nên thơ và yên bình quá đỗi. Những con người hư ảo và lối sống ấy, ở một chừng mực nào đó, đã tác động đến tôi sâu sắc và khiến tôi sống chậm lại, thôi nuông chiều bản thân bằng những thú vui độc hại và sống lành mạnh hơn.
Tuyệt tác của dòng phim chuyển thể, nhưng thứ tuyệt vời hơn cả là nhạc phim
Để ca ngợi về Phim Call me by your name – bộ phim chuyển thể của tác phẩm này thì đã có rất nhiều người làm rồi, nhưng về bộ ba nhạc phim của Sufjan Stevens: Mystery of love, Visions of Gideon và Futile Devices cùng những bài hát, bài nhạc khác nữa thì chưa có nhiều người quan tâm. Phần đa mọi người biết và chú ý đến Mystery of love, nhưng ca khúc đó mới chỉ vẽ được một phần của bức tranh mà thôi. Tình yêu cháy bỏng của Elio mùa hè năm đó không chỉ có đẹp đẽ, dịu dàng, nhân văn mà còn mang cả nét tàn bạo, cuồng nhiệt, khắc khoải và da diết hơn nhiều. Nếu Futile Devices khiến ta cảm nhận được tình cảm nồng đậm như một lời than, yêu ai là yêu đến từng hơi thở, rạo rực trong từng cái động chạm và sự bình yên tuyệt đối khi nằm trong vòng tay người ấy, thì Visions of Gideon lại đau đớn, quằn quại vô ngần khi không thể ngừng lo sợ tất cả tình cảm và tiếp xúc ấy chỉ là ảo ảnh, và ta chỉ còn có thể thở dài vì viễn cảnh ta vốn đã thấy trước nhưng không hề mong muốn cuối cùng cũng xảy ra .
“I have loved you for the last time
Em yêu anh một lần sau cuối
Is it a video? Is it a video?
Đó có phải là một thước phim không?
Liệu đó có phải là một thước phim không?
I have touched you for the last time
Em vừa chạm vào anh một lần sau cuối
Is it a video? Is it a video?
Đó có phải là một thước phim không?
Liệu có phải là một thước phim không?
For the love, for laughter, I flew up to your arms
Vì tình yêu, vì tiếng cười, em đã nhào vào vòng tay anh
Is it a video? Is it a video?
Đó có phải là một thước phim không?
Liệu có phải là một thước phim không?”
Lần đầu xem phim mà chưa đọc truyện, tôi không cảm nhận được gì nhiều cho đến phân cảnh cuối cùng, khi Elio ngồi trước lò sưởi sau cuộc gọi từ Oliver và Visions of Gideon vang lên. Nó khiến tôi nổi da gà.
Phân cảnh trong phim: Call me by your name |
Trong truyện, Elio thường dành hằng giờ cho việc cải biên những bản nhạc cổ điển: nhạc của Bach, nhưng theo cách Liszt sẽ chơi nếu ông ta cải biên nó, và cách Busoni sẽ chơi nếu ông ta cải biên nhạc của Liszt. Phân đoạn này được thể hiện vô cùng xuất sắc trong phim.
Phân cảnh trong phim: Call me by your name |
Tổng kết: Dù bạn có là người hứng thú với thể loại tiểu thuyết lãng mạn hay đồng tính nam hay không, thì cuốn truyện này cũng có thể dành cho bạn, miễn là bạn không chối bỏ tình yêu và những cảm xúc mà nó mang lại. Truyện không dài, nhưng tốt hơn hết bạn không nên đọc nhanh mà hãy chậm rãi như đang nhâm nhi một ly cacao nóng trong một buổi chiều mưa, bởi để cảm xúc chạm cảm xúc cần có khoảng lặng của riêng nó.
0 comments: